Đam mỹ edit

[Nhụ mộ] Ngoại truyện 3-2

Ngoại truyện 3-2

Tác giả: Miêu Đại Phu

Dịch:

Tình trạng giao thông vào mỗi sáng thứ Hai lúc nào cũng tệ hại cả, cho dù hai người có xuất phát trước nửa tiếng cũng vẫn bị tắc đường. Theo kinh nghiệm đi lại thường ngày, Tô Đồng chẳng lo mình sẽ đi làm muộn kể cả khi gặp trường hợp như thế này, anh chỉ bận tâm về khung thời gian cần thiết để Lý Gia Đồ chạy tới công ty cho kịp thôi.

Đài giao thông trên xe đang liên tục đưa tin trực tiếp tình hình ách tắc giao thông ở mọi nơi trong thành phố. Lý Gia Đồ chăm chú lắng nghe, đánh lái vào lối đi khác ngay khi đường sá vừa thông thoáng một tí.

Dọc đường đi Giả Lân gọi điện đến hỏi cậu hiện tại đang ở đâu. Nghe cái giọng gắt gỏng của đồng nghiệp, Lý Gia Đồ cũng bực mình theo. Tuy nhiên cậu vẫn cố dằn cảm xúc tiêu cực ấy của mình vì sự có mặt của Tô Đồng trong xe. Cậu trả lời gọn lỏn rồi cúp máy.

Tô Đồng không nhận ra sự bất thường ấy, chỉ hỏi với vẻ tò mò.

“Không có gì. Hôm nay có khách hàng muốn qua xem phương án thiết kế, mới chốt thời gian hẹn xong.” Cậu nhìn thẳng phía trước, vượt đèn nhân lúc còn vài giây đèn xanh.

Tô Đồng gật đầu ra chiều đã hiểu. Anh chỉ giao lộ trước mắt, nói: “Em thả anh ở ga tàu phía trước đi, anh ngồi hai ga nữa là đến nơi. Chứ đằng trước tắc cứng, em chở anh xong mới vòng về công ty sẽ muộn đấy.”

“Không sao,” Lý Gia Đồ cười thản nhiên, “em canh chuẩn rồi.”

Mặc dù cậu không nói với giọng bắt buộc phải làm vậy nhưng đã nói đến nước này rồi nên Tô Đồng vẫn quyết định sẽ tôn trọng ý định của cậu. May sao chặng đường tiếp theo không tắc như anh nghĩ, chẳng mấy Lý Gia Đồ đã chở anh tới công ty.

“Anh đi nhé, nhớ lái xe cẩn thận.” Tô Đồng lật đật cởi dây an toàn.

“Tô Đồng ơi!” Trước lúc anh xuống xe, Lý Gia Đồ chẳng cầm nổi tiếng gọi.

Tô Đồng xoay người trong sự thắc mắc, cậu chẳng nói chẳng rằng ôm chầm eo anh. Rồi cậu hôn anh. Tô Đồng sửng sốt, tim bỗng đánh thịch. Rõ ràng lòng vẫn lo chuyện Lý Gia Đồ đi làm muộn nhưng cảm xúc anh vẫn bất giác xuôi theo. Thậm chí anh còn lưu luyến nụ hôn này tới nỗi đến cả khi Lý Gia Đồ đã buông anh ra, anh vẫn mải miết cụp mi ngắm vệt nước đọng trên làn môi cậu.

“Đi đường cẩn thận nhé.” Tô Đồng nghiêng người mút nhẹ môi dưới cậu, nói khẽ sau khi rời môi.

Lý Gia Đồ mỉm cười gật đầu.

Xuống xe xong, Tô Đồng tăng tốc vào toà văn phòng.

Lý Gia Đồ cứ ngồi yên trong xe mãi. Đến tận lúc bóng dáng anh đã khuất dạng trong toà nhà cậu vẫn chưa lái xe đi.

Hệt như lượng pin cuối cùng đã hết nhẵn, Lý Gia Đồ bỗng cảm nhận nỗi mệt mỏi khủng khiếp ập xuống đôi vai mình ngay trong buổi sáng này khi anh đi mất. Mà có lẽ đấy không phải mệt. Cậu buông tiếng thở dài lặng lẽ lúc thấy cuộc gọi đến của Giả Lân lần thứ hai.

Sự việc phát sinh trước giờ tan tầm thứ Sáu tuần trước hãy còn rõ như in, hai ngày qua cậu vẫn tưởng là cảnh mộng. Và vì nó là một cơn ác mộng nên cậu ước ao mình có thể bật dậy ngay. Thế nhưng cậu vẫn chưa thoát khỏi nó, bởi dầu gì đó nào phải là mơ.

Lý Gia Đồ lái xe trong vô định trên đường thành phố. Cậu từng đi ngang qua công ty vài bận, rồi lại chính vào những lần đó cậu đánh lái xa dần. Thậm chí cậu còn đổ xăng một lần giữa chừng. Cậu đứng ở trạm xăng phóng mắt nhìn ra toà thư viện nơi mình từng tham gia thiết kế, bao cảm xúc hậm hực dồn nơi đáy lòng, chẳng cách nào trút xả.

Giả Lân cứ gọi điện cho cậu mãi. Lý Gia Đồ hết chỗ đi, hết chịu nổi sự phiền hà này nên đành phải lái xe đến quán cà phê cạnh công ty. Giả Lân lẫn cộng sự trong công ty là đàn chị Tăng Nhã Nhữ đang đợi cậu ở đó.

“Cuối cùng chú cũng chịu mò mặt tới!” Giả Lân tìm ghế cho cậu, bảo: “Hôm nay Trí Kiệt nhắc đến chú nhiều lần lắm!”

Hai năm trước Lý Gia Đồ từ Nhật về nước vào đúng thời điểm công ty chiêu mộ hiền tài để mở rộng kinh doanh. Lư Trí Kiệt là đàn anh cùng thầy với cậu, vốn đã ngỏ lời mời về làm từ thuở cậu vẫn ở Nhật Bản. Người anh này không những sở hữu tài thiết kế và khả năng lãnh đạo xuất sắc mà còn cực kỳ tôn trọng các yêu cầu về điều kiện làm việc của Lý Gia Đồ, thành thử sau cùng cậu đã quyết theo công ty đầy sức trẻ này dù lúc đó vẫn có lựa chọn khác.

Trong số các cộng sự trong công ty, có ba người là bạn cùng trường với Lý Gia Đồ gồm hai anh chị hiện đang ngồi đối diện cậu lúc này và sếp tổng Lư Trí Kiệt. Cậu vui vẻ cống hiến cho tập thể toàn thanh niên trẻ trung ấy hai năm, sống hoà nhập với họ cả trong công việc lẫn cuộc sống thường ngày.

Vào những dịp rỗi rảnh đồng nghiệp rủ nhau đi chơi ngoài ngoại ô, ăn uống chè chén sau những buổi tan tầm đều là những chuyện diễn ra thường xuyên. Lý Gia Đồ từng nghĩ mình sẽ làm việc ở công ty này lâu dài cho đến thứ Sáu tuần trước, cậu phát hiện ý tưởng concept mình chưa công bố lại xuất hiện trong dự án thiết kế khách sạn mà công ty tham gia và làm to chuyện ngay tại chỗ với Lư Trí Kiệt – kẻ ký tên trên giấy.

Dĩ nhiên sau đó Lý Gia Đồ tuyên bố sẽ từ chức và nộp đơn xin từ chức cho Lư Trí Kiệt trước giờ tan làm ngay trong ngày.

Và rồi cậu trải qua hai ngày cuối tuần trong bứt rứt. Suy nghĩ đầu tiên nảy lên sau khi cơn phẫn nộ suýt thiêu rụi lý trí đã bay biến là phải kể ngọn ngành câu chuyện ra sao cho Tô Đồng. Cậu biết rằng bao lâu nay cậu luôn là niềm kiêu hãnh của anh. Sự tiến bộ ở cậu khi trước, hay sự trưởng thành cùng những thành tựu cậu đạt được sau này, tất cả đều làm anh nhoẻn cười mừng rỡ không chỉ một lần.

Tô Đồng chưa bao giờ tạo áp lực lên cậu, do đó mỗi lần dấn thêm một bước, vươn cao thêm một bậc, cậu sẽ luôn để mắt xem liệu anh có mừng vì điều ấy hay không.

Cậu hiểu bản thân phải phấn đấu không ngừng nghỉ hơn nữa và cần thêm một khoảng thời gian dư dả để có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho anh. Đồng thời, cậu cũng cố dằn nỗi sốt ruột trong thâm tâm để cố bước những bước đi thật vững.

Khốn thay tình cảnh cậu gặp phải hiện giờ lại được xem là sự việc tai bay vạ gió đầu tiên xảy ra trong suốt mấy năm vừa qua. Đã lâu rồi Lý Gia Đồ không diện kiến sự hoang đường trong nhân tính con người nên cũng trở nên luống cuống.

Quyết định từ chức xảy đến quá đột ngột, cậu thậm chí còn chẳng quan tâm mình có gặp trắc trở vì nó hay không nữa.

Hai anh chị tiền bối ngồi đối diện vừa tận tình khuyên nhủ cậu quay về công ty vừa tâm sự chuyện bao năm nay Lư Trí Kiệt đã vất vả như thế nào, nếu cậu có khả năng hỗ trợ thì hãy khoan dung hơn, người rộng lượng chẳng việc gì phải chấp nhặt với một tờ ý tưởng concept nhỏ nhặt thế.

Họ tâng cậu lên ngưỡng cao chưa từng có, làm cậu chẳng biết nên khóc hay cười nữa.

“Chú biết đó, Trí Kiệt đã không thiết kế ra nổi một tác phẩm nào nên hồn ba năm nay. Anh ấy mãi chẳng tìm ra được điểm đột phá, giờ đến đám thanh niên choai choai mới vào nghề cũng dám cà khịa anh ấy. Không những vậy, công ty chúng ta lại còn có nhiều thành viên tự xưng là thiên tài nữa nên anh ấy thật sự rất cần một tác phẩm lấy lại uy tín, không thì sẽ không thể làm họ phục mình.” Giả Lân thở dài, “Nếu đó chỉ là ý tưởng concept chú chẳng cần đến thì tặng lại cho anh ấy có sao đâu, dù gì chúng ta cũng thân nhau mà!”

Lý Gia Đồ cười khẩy: “Tặng lại cho anh ta? Thế anh ta có hỏi tôi trước khi nộp không? Đấy không phải lấy, mà là ăn cắp!”

Giả Lân nhíu mày, giở giọng bất mãn: “Chú ăn nói chối tai thế. Nó chỉ là ý tưởng concept, chú còn chưa cả vẽ xong trong khi người hoàn thiện nó là Trí Kiệt thì việc gì phải làm to chuyện lên như vậy?”

“Tôi làm to chuyện lúc nào? Tôi đã tố cáo anh ta vì vụ này chưa?” Lý Gia Đồ không thể hiểu nổi, “Chẳng qua tôi không thể phủi tay mặc kệ thôi, còn đám giở trò đổi trắng thay đen là các người cơ mà?!”

Giả Lân quát: “Lý Gia Đồ, chú đừng tưởng mình có tí tài bẩm sinh là thích vênh thế nào là vênh nhé. Chú còn trẻ, anh khuyên chú một câu với tư cách người từng trải nhé. Tài năng rồi sẽ có ngày cạn kiệt! Nghề này cần làm việc tập thể, còn chú tuy có tài nhưng chỉ là một ngọn cờ đơn độc, nếu không ai hỗ trợ chú chỉ có thể vẽ và dựng mô hình thôi! Không nhờ Trí Kiệt thì bản thiết kế của chú có dựng được nổi không?”

“Kìa Giả Lân, anh đừng nói thế.” Thấy Lý Gia Đồ sầm mặt, Tăng Nhã Nhữ cuống cuồng khuyên giải, “Gia Đồ à, em không suy xét lại thật sao? Trí Kiệt lấy bản của em mà không nói không rằng là lỗi của anh ấy, nhưng anh ấy đã nhận lỗi với em rồi còn gì? Huống chi chị nghe nói em cũng định vứt bản đó đi mà, đúng không? Giờ em thấy nó được tận dụng và thậm chí là được dựng cả mô hình thì lại quay đi trách Trí Kiệt thì không phải phép cho lắm nhỉ?”

“Trí Kiệt có nỗi khó xử của riêng mình, chúng ta hợp tác với nhau lâu nay thì nên thông cảm cho nhau mới phải, chưa kể mọi khi anh ấy cũng hay cho em nhiều không gian và cơ hội nữa.”

Nghe Tăng Nhã Nhữ nói xong, Giả Lân ngồi cạnh hừ rõ to.

Chị nói đúng, quả thật đó chỉ là một bản ý tưởng concept Lý Gia Đồ không cần đến, nhưng nó lại là về ngôi nhà cậu muốn thiết kế dành tặng Tô Đồng. Cậu luôn đau đáu nghĩ một mai mình rủng rỉnh tiền nong sẽ xây một căn nhà cho anh, một mái ấm thuộc về riêng hai người. Bản ý tưởng ấy chính là bước khởi đầu, và cậu chưa ưng ý nên vứt nó đi. Tuy nhiên nó là concept được tạo ra từ mục tiêu ấy nên Lý Gia Đồ cấn mãi ở điểm này. Cậu không tài nào chấp nhận việc mong muốn riêng tư ấy lại bị lôi ra dựng thành một khách sạn cho người người vào ở.

“Chị nói chuẩn đấy, có kẻ nhặt rác bị vứt, thấy có thể đem ra đổi lấy tiền liền nhảy ra nhận nó là của mình thì quá là ‘không phải phép’.” Lý Gia Đồ chẳng buồn nói chuyện với họ nữa, “Tôi không ăn thua chuyện ý tưởng concept nữa, nhưng tôi sẽ không về công ty. Anh chị nói tôi không biết trân trọng cơ hội hiện có thì cứ coi như là tôi không biết đi. Tôi về đây.”

Giả Lân tức xì khói, chỉ thẳng mặt cậu rồi nghiến răng: “Em nhìn nó kìa…”

Lý Gia Đồ liếc Tăng Nhã Nhữ – người đang bối rối ra mặt – với vẻ áy náy rồi đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Thế là mất luôn công việc biết bao nhiêu người ngưỡng mộ không thôi. Lý Gia Đồ nghĩ đến những chuyện mình gặp phải những năm qua, gồm cả sự nỗ lực, phấn đấu và niềm vinh dự gặt hái được mà cảm thấy cái nắng hè sao gay gắt quá, làm cậu hơi váng vất.

Đấy chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Lý Gia Đồ cố lý giải điều các anh chị khuyên nhủ và bản thân cậu cũng không xem nó là chuyện gì to tát. Thế nhưng cậu lại không tài nào nhún nhường trước chính sự việc vặt vãnh như vậy.

Song thay vì thơ thẩn lông bông suốt ngày thì chẳng thà nghĩ bước tiếp theo còn hơn. Chí ít cậu phải tìm một công việc tạm thời cho qua đợt này rồi hẵng nghĩ đến cái khác sau khi đã bình tâm lại. Nhưng cậu phải báo tin mình thất nghiệp cho Tô Đồng ra sao giờ? Và anh sẽ cư xử như thế nào sau khi hay chuyện, ngoài việc thấy tiếc, lo lắng, an ủi và động viên cậu đây?

Riêng về phương diện này, Lý Gia Đồ vẫn giậm chân tại chỗ hệt như mười mấy năm về trước. Cậu càng nóng ruột lại càng không muốn nghe lời an ủi của anh.

Đường sá trong giờ hành chính hầu như chẳng thấy bóng ai qua lại vội vã. Lý Gia Đồ đi thư viện để tra cứu một số tài liệu thiết kế.

Ban đầu cậu cứ nghĩ trong cơn bực dọc là đằng nào cũng mất việc và thiết kế gặp trở ngại rồi thì còn đọc mấy thứ này làm gì? Nhưng dần dà cậu lại bình tĩnh trong quá trình đọc sách. Nghĩ đến mái nhà tương lai mình tỉ tê cùng Tô Đồng, luồng động lực vô danh xuất hiện nơi đáy lòng cậu, bên cạnh niềm nuối tiếc và buồn bã.

Cậu vẫn muốn thiết kế ngôi nhà và đợi cái tương lai chưa chắc đã xảy đến ấy.

Lý Gia Đồ ngồi thư viện suốt cả buổi chiều. Trước thời điểm mặt trời lặn, cậu nhận tin nhắn từ Tô Đồng. Biết anh phải tăng ca, cậu bèn lên mạng tìm vài bài đăng tuyển dụng.

Nhìn mãi nhìn mãi cậu chẳng ưng ý cái nào, trái lại còn đọc được bài tuyển nghiên cứu viên chuyên ngành trùng tu công trình kiến trúc cổ của một sở nghiên cứu kiến trúc cổ thuộc sự quản lý của trường cũ. Cậu đọc kỹ các thông tin rồi trầm ngâm khi bắt gặp tên của các anh chị cùng giáo viên dạy với mình ngày xưa ở trang chủ sở nghiên cứu.

Trước khi rời thư viện, cậu chạy đi mua thứ Tô Đồng dặn sáng nay cùng với một chiếc hotdog ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh. Nghĩ là anh sắp tan làm, cậu đứng ở cửa cửa hàng chờ anh gọi thì chợt nghe tiếng mèo kêu yếu xìu. Cậu đưa mắt nhìn qua nguồn âm thanh thì trông thấy một chú mèo hoang đang kêu ở gần đấy thật.

Đó là một bé mèo mướp với tướng tá nhỏ thó nhưng cậu không đoán được tuổi tác. Lý Gia Đồ ngồi xổm xuống, đối mắt với nó dưới ánh đèn nhá nhem một lúc thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy nó chẳng hề sợ người lạ chút nào. Cậu bèn quay về cửa hàng mua một quả trứng luộc, đi ra thấy mèo vẫn ở đó liền lấy lòng đỏ ra quơ quơ với nó từ xa.

Bé mèo mướp tiến lại thật! Lý Gia Đồ trố mắt há mồm. Mèo ta ngửi lòng đỏ trứng làm mũi động đậy xíu xiu rồi ngoạm một miếng.

Cậu không nín nổi tiếng cười lúc chứng kiến cảnh trên, còn bé mèo mướp đang ăn ngon lành bỗng nhiên cong lưng lên, bỏ miếng lòng đỏ đang ăn dở rồi quay ngoắt chạy như chớp, mất tăm.

Lý Gia Đồ ngỡ ngàng nhìn phần lòng đỏ còn sót lại dưới đất mà hối hận vì mình đã bất cẩn cười thành tiếng. Cậu nhìn lòng đỏ trứng với sự hối hận rồi đành bọc lại bằng giấy ăn và vứt vào thùng rác cạnh bên.

>> Ngoại truyện 3-3

Đam mỹ edit

[Nhụ mộ] Ngoại truyện 3-1

Ngoại truyện 3-1

Tác giả: Miêu Đại Phu

Dịch:

Cá Ali Pseudotropheus Demasoni đã ngủ khì trong bể từ lâu, năm sáu chú đang trôi im lìm giữa làn nước xanh lam. Rong xanh đung đưa lặng lẽ, dường như có luồng sức mạnh nhẹ nhàng đẩy chúng duỗi thân lên trên.

Chẳng biết có phải tại bể cá và tủ đầu giường nằm sát nhau quá không mà hình như Lý Gia Đồ trông thấy lũ cá choàng tỉnh, trốn loạn xạ sau cú lắc giường nhưng không tài nào thoát khỏi bể nổi. Cậu chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị xao nhãng bởi ham muốn được “cày bừa”.

“Ưm…” Làn tóc sau tai đã ướt đẫm, và phải mãi đến khi nụ hôn của Tô Đồng chạm lên nó, cậu mới nhận ra điều ấy. Chiếc hôn nóng rẫy, làm bỏng cả mắt cậu.

Giữa cơn đê mê, vai Lý Gia Đồ bất giác căng cứng, còn Tô Đồng vẫn hôn từ đầu vai dọc xuống theo đường sống lưng cậu.

Phần thân dưới Lý Gia Đồ vặn mình trong vô thức như thể vừa muốn bật người dậy, vừa muốn dính người sát vào giường để Tô Đồng đè mình bằng những chiếc hôn.

Em ấy gầy đi rồi. Mỗi lần gặp cậu, ý nghĩ ấy lại nảy ra trong tâm trí Tô Đồng, cứ như cậu luôn mang một hình hài mới vào mỗi một cuộc gặp gỡ vậy. Anh quỳ dậy, nâng vai cậu lên. Khi đã đỡ người cậu đầy nâng niu xong, anh mới luồn tay xuống dưới.

Khoảnh khắc người anh em của mình bị nắm, Lý Gia Đồ hừ một tiếng nhỏ xíu rồi rên rỉ trong nỗi khó chịu. Tiếng rên làm Tô Đồng hơi run. Anh cắn, xé bao cao su trên tay và cúi người liếm vành tai trắng bóc của cậu nhân lúc đeo vào.

“Tô Đồng, ưm…” Ngón tay ướt rượt thọc vào cơ thể Lý Gia Đồ, khiến cậu không thể nói trọn câu, bụng dưới cứng còng trước cái nóng quá mức cho phép ấy. Ngón tay Tô Đồng thuôn thuôn, vốn chẳng nóng gì nhưng cậu lại tưởng đâu niêm mạc được anh chạm tới bắt đầu hực cháy. Cơn rạo rực bỏng rẫy kích thích tuyến nội tiết, thứ anh nắm dường như lại cương thêm nửa phần.

Tô Đồng áp sát người cậu, cây gậy thẳng tưng rắn chắc đã đè lên bờ mông lạnh ngắt. Đương lúc ngón tay tiếp tục dấn sâu hơn nữa, anh lại nghe tiếng thở than gợi tình.

“Sao?” Tô Đồng nới rộng cửa mình Lý Gia Đồ, chỗ bụng dưới anh cứ kè kè xương cụt cậu. Anh cất giọng run run.

Trán râm rấp toàn mồ hôi của những xao động, cậu ngoái lại hé môi nhưng chưa cần thè lưỡi thì Tô Đồng đã ngậm lấy, vói lưỡi vào miệng cậu để hai chiếc lưỡi quấn rịt nhau: “Ưm… ư!”

Chờ mãi chờ mãi mới thấy Tô Đồng rút tay về thì lại đến lượt eo cậu khuỵ xuống trước. Lý Gia Đồ gượng trở mình trong vòng tay của anh, gác chân lên cánh tay gầy nhưng khoẻ khoắn của Tô Đồng. Nghe tiếng cười khẽ của anh, cậu cũng chẳng ghìm nổi nụ cười.

Lông mi đã ướt nhẹp do mồ hôi, e rằng đến điều hoà cũng chẳng giúp ích được gì. Mùa hè này nóng thế nhỉ. Nghĩ vậy, Lý Gia Đồ giương rèm mi mướt rượt mồ hôi, nhoẻn cười tươi rói, vuốt ve khuôn mặt đang hết sức chuyên tâm của anh rồi lại dằn lòng chẳng đặng, rướn người hôn.

Cậu đặt nụ hôn lên má, lên môi Tô Đồng. Cơ thể vốn đang gập làm lưng cậu dãn ra hết cỡ. Lý Gia Đồ liếm những giọt mồ hôi sắp sửa rơi từ cằm anh, thủ thỉ với giọng khàn khàn: “Đã đến lúc anh phải cạo râu rồi đấy.” Đầu lưỡi cậu hẵng còn thấy đau nhẹ khi bị râu của Tô Đồng cạ phải.

Tô Đồng hơi ngạc nhiên, ôm choàng vai Lý Gia Đồ, lót chiếc gối mềm dưới eo cậu rồi cười áy náy: “Sáng mai anh sẽ cạo sạch.”

“Suỵt…” Lý Gia Đồ liếc bể cá cạnh bên, nói rất nhỏ, “Chúng nó sẽ nghe được đấy. Ưm…” Rõ ràng anh chưa đâm vào nhưng bắp đùi cậu vẫn căng ra vô cớ khi đầu khấc chạm tới lỗ hậu. Gel bôi trơn dấp dính trên dương vật nhễ ra cả khe mông hơi lạnh. Tô Đồng hỏi cậu có thấy đau không, cậu lắc đầu bảo: “Anh vào đi.”

Rõ ràng hai người nói năng đã rất khẽ rồi song vẫn kinh động tới cá lẫn rong trong bể.

Râu của Tô Đồng thỉnh thoảng cạ phải hõm cổ và đầu vai Lý Gia Đồ nhồn nhột, đem đến cái đau rinh rích cùng với sự kích thích. Kính bể cá phản chiếu cả mặt lẫn cơ thể anh bằng gam màu lạnh và nguội ngắt; thế nhưng chàng Tô Đồng đưa đẩy trong cơ thể Lý Gia Đồ lại xiết bao nhiệt tình, và cậu cứ thế trầm mình, thoi thóp giữa sự nhiệt tình ấy.

Cậu hoàn toàn chẳng nhận ra rằng cơ thể mình và cơ thể Tô Đồng đã khăng khít vô cùng, lúc nào nó cũng nóng lòng hích lên đón nhận cú thúc mới mỗi lần anh rút ra. Hai cẳng chân gác trên khuỷu tay anh đã mất độ nóng, còn sự cực khoái thì cứ tấn công thần kinh. Cậu giang tay ôm siết anh với niềm quyến luyến vô vàn, với mong muốn được chìm đắm trong thinh lặng, ấy nhưng chẳng tài nào dằn nổi tiếng rên mất kiểm soát giữa những đợt va chạm.

Tô Đồng thở hồng hộc, chuyên chú và mạnh mẽ bên tai cậu. Anh chính tai nghe tiếng rên khẽ của Lý Gia Đồ bật ra từ cuống họng chừng như không thể kìm nổi cơn kích tình. Rõ ràng chẳng nói một lời, nhưng lại như đã thốt lên hàng ngàn câu chữ.

Những chú cá lam sẫm náu mình giữa muôn lá rong.

Rong mềm cố duỗi thân trong dòng nước phẳng lặng để bao vây thân cá be bé.

Bỗng, cá quẫy đuôi, rong cũng lắc lư loạn xạ.

“A…” Lý Gia Đồ hé môi, toàn hít phải luồng thở nóng rẫy Tô Đồng phả ra. Cậu chìm xuống đáy nước.

Chính lúc sắp đắm ấy, cậu lại được Tô Đồng huých lên tận chân trời.

Đến nửa đêm, nhiệt độ trong phòng tụt giảm, cái lạnh đánh thức Lý Gia Đồng hẵng còn ngủ chập chờn. Giữa cơn ngái ngủ mộng mị, cậu đoán mình thức giấc có lẽ là vì cơn kích tình đã tản đi mất. Suy nghĩ đó chỉ nán lại nơi đầu mút thần kinh thoáng chốc, bởi cậu vừa trở mình đã đụng phải tay Tô Đồng.

Lý Gia Đồ vẫn nhắm mắt ngoắc ngón tay anh trong bóng tối. Đầu ngón bất cẩn sượt qua cái bụng săn chắc khiến người nằm cạnh giật nhẹ rồi tỉnh ngay tắp lự. Có lẽ đã tỉnh, hoặc có lẽ vẫn chưa, Lý Gia Đồ vẫn khép mi như thường. Liền đó, Tô Đồng đã ngoắc lại đốt tay cậu và trao cậu chiếc ôm ấm sực trong khuỷu tay mình.

Tô Đồng chẳng hay bản thân đang ở trong cõi mộng hay thực tại, anh chỉ biết ôm chầm Lý Gia Đồ vào lòng thôi. Người trong lòng trằn trọc một lát rồi dịch xuống gối lên cánh tay anh, đến khi tìm được tư thế ngủ thoải mái mới nằm im thin thít. Tô Đồng cười khẽ nơi rìa cơn mơ, cúi đầu thơm mái tóc rối của cậu và quay về với giấc mộng lần nữa.

Giấc chiêm bao ấy cũng là về Lý Gia Đồ.

Cậu đang trình bày và cho khách xem ý tưởng thiết kế sửa sang phòng ốc. Tô Đồng chiêm ngưỡng vẻ tự tin và bộc trực của cậu qua bức tường kính rồi phì cười trước đống râu chưa kịp cạo do vội vã và xuề xoà. Chính vì vậy mà người con trai đang nói năng đĩnh đạc chợt nhận ra sự hiện diện của anh. Sau phút giây ngạc nhiên, cậu cúi đầu cười ngượng.

Tô Đồng ra dấu tay để nói anh sẽ đợi em ở chỗ khác. Bấy giờ khách của Lý Gia Đồ mới xoay người lại ngó vì tò mò trước cử chỉ của cậu chàng thiết kế này. Tô Đồng ngỡ ngàng khi trông rõ mặt người khách ấy.

Sự hoài nghi ẩn nấp trong tiềm thức anh ở nơi rìa cảnh mộng. Anh phủi bay nó, trận tuyết với gam màu ấm trong đầu chợt rơi xuống người, mềm mại hệt như thân thể của Lý Gia Đồ ngoài đời vậy.

Có lẽ Lý Gia Đồ thấy nóng lúc tia nắng ban mai rọi vào, thành thử lúc tỉnh giấc Tô Đồng lại thấy cậu nằm dịch tới mé giường thay vì nép vào lồng ngực mình. Nghĩ đến chuyện lỡ chẳng may trở mình lần nữa cậu sẽ rớt xuống giường, nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay nở rộ trên khoé môi anh.

“Ưm…” Lý Gia Đồ ừm hừ khó chịu trong giấc ngủ.

Tô Đồng bất chấp bế cậu dậy rồi đặt nằm đúng chính giữa giường xong mới bước xuống giường.

Anh nhặt từng con thú nhồi bông vứt lung tung dưới sàn lên đặt ở sô pha bên cạnh rồi mặc quần áo vào. Trong lúc cho đám cá Ali Pseudotropheus Demasoni ăn, anh cúi mình quan sát trạng thái của chúng, thốt câu chào trong lòng.

Có vài vết hằn đo đỏ hiện hữu trên eo lẫn lưng của Lý Gia Đồ, rải rác và chồng chéo. Tô Đồng vừa tựa cửa phòng tắm để đánh răng, vừa ngắm nghía cặp chân của cậu.

Vết nắm do Tô Đồng nắm quá mạnh vẫn còn đó trên mắt cá chân be bé với màu đỏ nhạt, chẳng khác nào vết giam cầm được hoạ lên. Riêng vết đỏ trên hõm cổ thì chắc là do xây xát với râu của anh. Đang mải đứng ngắm từ xa, Tô Đồng sực nhớ tới giọng nói cậu lúc gọi tên mình trong đêm, bèn dời ánh nhìn mê mẩn ấy lại… nhân lúc cậu chưa tỉnh dậy.

Vì dậy muộn hơn bình thường 15 phút nên Tô Đồng làm bữa sáng rất đơn giản. Anh bưng bánh tortilla cuộn bơ và sandwich thịt xông khói lên bàn rồi đợi cà phê trước máy pha.

Hai hôm nay xe anh đang được đưa đi bảo dưỡng tại tiệm 4S[1] nên anh cần Lý Gia Đồ chở mình đi công ty. Anh rút giấy lọc ra khỏi tách cà phê và ném vào thùng rác, nhấp thử một ngụm để rồi nhíu mày do đắng.

Không gọi Lý Gia Đồ dậy là cả hai sẽ đi làm muộn mất. Tô Đồng đặt tách cà phê xuống bàn ăn và rảo bước về phòng ngủ. Anh chưa kịp gọi tên cậu thì đã thấy cậu ngồi ngơ ngác trên giường rồi.

Nghe tiếng bước chân, Lý Gia Đồ choàng tỉnh, qua sang cười tươi với anh: “Chào anh.”

“Chào em.” Liếc mái đầu loà xoà sau khi ngủ của cậu, anh phì cười tiến lại, quỳ một chân lên giường, cúi người giữ đầu cậu rồi trao môi hôn, giục khẽ: “Dậy mau lên nào, hôm nay em phải chở anh đến công ty đấy. Phải đi sớm.”

Cậu gật đầu rất ngoan, lơ mơ tìm quần áo. Thấy anh đưa đồ cho mình, cậu cười toe: “Cà phê thơm ghê.”

Tô Đồng thơm trán cậu: “Dậy là được uống này.”

Mùi cà phê đã bay vào phòng ngủ, kích thích khứu giác cậu sau khi Tô Đồng bỏ đi. Thế nhưng cậu vẫn ngồi thừ người trên giường mãi cho đến hết mười giây mới thở dài, bắt đầu mặc đồ.

Tất thảy lại như thường sau ngày cuối tuần. Lý Gia Đồ đánh răng rửa mặt xong xuôi mới chợt nhớ đến anh chàng Tô Đồng mình nhìn thấy ngay khi tỉnh dậy. Xịt toner lên mặt rồi vỗ qua loa cho xong, cậu ra phòng khách ngó thì quả nhiên đã thấy Tô Đồng cạo nhẵn râu rồi.

“Sao thế?” Tô Đồng ngồi uống cà phê bên bàn ăn, thắc mắc.

Lý Gia Đồ mím miệng cười thầm, ngồi xuống ghế, xáp tới ngoắc anh: “Lại em thơm cái nào.”

Tô Đồng lại càng nhìn cậu với vẻ thắc mắc hơn nữa. Sau đó anh bật cười thành tiếng khi cậu thơm chiếc cằm nhẵn nhụi của mình: “Em ăn sandwich đi, bơ không được tươi lắm.” Anh đổi cái đĩa đặt trước mặt cậu.

“Vừa mới mua chiều qua mà?” Thấy anh đang ăn bánh cuốn bơ, cậu cũng cầm một cái lên ăn, nói: “Không sao, em có nhận ra được đâu.”

Tô Đồng than “Ôi trời”, dở khóc dở cười.

Kể từ ngày quen Tô Đồng đến nay, Lý Gia Đồ biết anh có lối sống rất nghiêm chỉnh. Mặc cho đã yêu và sống chung với nhau bao lâu nay, những yêu cầu cậu đặt ra về chất lượng đời sống vẫn chưa đạt tới ngưỡng của anh. Và cả hai cũng thừa biết từ khi đi làm đến giờ chỉ khi ở nhà Lý Gia Đồ mới gọi là sống ra hình ra dạng, chứ mà phải dịp tăng ca mấy ngày tùng tục ở công ty, cậu sẽ lôi thôi lếch thếch ngay. Tô Đồng đã chứng kiến tóc cậu bết dầu, râu ria mọc đầy mặt ở công ty không chỉ một lần, nên cũng chẳng lạ gì khi anh mơ như vậy.

“Em cạo sạch rồi!” Lý Gia Đồ phì cười né ngón tay anh đang duỗi về phía cằm mình, không ghìm nổi câu than, “Em đâu phải mèo, đừng trêu em như thế nữa!”

Tô Đồng rút tay về, cười: “Tối nay muốn ăn gì?”

“Anh muốn ăn gì? Em nấu hôm nay cho.” Xơi xong món bánh tortilla cuốn bơ, cậu tay này bưng tách cà phê, tay kia cầm sandwich.

Tô Đồng hỏi bất ngờ: “Tuần này không bận hả?”

Lý Gia Đồ cụp mi nhìn cà phê trong tách, dư vị vẫn đượm nơi đầu lưỡi. Cà phê sáng nay đã được pha sang loại hạt mới với thứ mùi chua hơn loại cũ chun chút.

“Không.” Cậu lắc đầu. Sau lát trầm ngâm, cậu lại bảo, “Chiều nay anh nhớ gọi cho em trước lúc sắp tan làm nhé? Em đi đón anh rồi mình mua thức ăn với nhau luôn.”

“Ừ.” Tô Đồng ăn xong bữa sáng, rút hai tờ khăn giấy ướt từ hộp và đưa một tờ cho Lý Gia Đồ. Anh lau tay, tư lự giây lát rồi cố tình nhắc bâng quơ: “Bao cao su hết rồi.”

Sững người một thoáng khi nghe vậy, Lý Gia Đồ ngước mắt nhìn Tô Đồng ngồi đối diện. Hai người đồng thời quay mặt sang chỗ khác. Cậu đằng hắng trong xấu hổ, nói nhỏ: “Trưa nay em sẽ rút thời gian xuống cửa hàng tiện lợi dưới công ty mua cho.”

“Lý Gia Đồ à.” Tô Đồng lại ngẩng lên nhìn cậu.

Cậu chớp mắt đầy thắc mắc, mắt đượm ý cười: “Vâng?”

Anh ngắm cậu một lát mới mỉm cười lắc đầu: “Không có gì, gọi em vậy thôi.”


[1] 4S ở đây ý chỉ một nơi bán xe (Sale), bán phụ tùng (Sparepart), bảo dưỡng (Service) và khảo sát (Survey).


[22.02.2023] Dú: Sau khoảng một năm rưỡi kể từ lúc có bạn độc giả đáng yêuuuu nhắc về ngoại truyện mới, tôi mới bắt tay dịch ahuhu. Lâu lâu đọc lại văn của Miêu Đại Phu cảm giác như yêu lại từ đầu vậy. Hi mọng mọi người sẽ thíchh

>> NT 3-2

Đam mỹ edit

[TOÀN VĂN HOÀN][Nhụ mộ] PN 2: Another story (Phần 10)

Phiên ngoại 2: Another story

Tác giả: Miêu đại phu

Edit: Dú

—————————————–

Phần 10:

Trước khi đi ngủ quên kéo rèm che nên ánh nắng sớm mai chiếu xuyên vào phòng, Lý Gia Đồ mơ màng mở mắt, trông thấy bầu trời xanh nhạt bên ngoài qua bức màn lụa trắng, bèn khoan khái duỗi eo.

Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Đồng: Chào buổi sáng nhé thầy Tô! Tiếp tục đọc “[TOÀN VĂN HOÀN][Nhụ mộ] PN 2: Another story (Phần 10)”

Đam mỹ edit

[Nhụ mộ] PN 2: Another story (Phần 9)

Phiên ngoại 2: Another story

Tác giả: Miêu đại phu

Edit: Dú

—————————————–

Phần 9:

Vì bay từ sân bay Narita đến Tiêu Sơn nên Lý Gia Đồ phải đợi đủ hai tiếng ở trạm trung chuyển Seoul. Cậu ngồi chán ngán trong tiệm cà phê của sân bay rồi nhắn tin với Tô Đồng, song cũng không sốt ruột là bao. Bởi vì giờ này Tô Đồng không ở Hàng Châu, dù Lý Gia Đồ có đến sớm hay trễ thì cũng chưa chắc là đã gặp được anh.

May là anh không đi công tác quá lâu nên không hoàn toàn bỏ lỡ khoảng thời gian nghỉ xuân về nước của Lý Gia Đồ lần này. Thời gian này công ty của Tô Đồng đang chuyển địa điểm, nhưng giờ anh không ở trong nước nên đã nhắc với Lý Gia Đồ từ trước, rằng lúc cần thì anh muốn Lý Gia Đồ đến chỗ công ty lấy mấy thứ đồ đạc cá nhân về nhà giúp. Tiếp tục đọc “[Nhụ mộ] PN 2: Another story (Phần 9)”

Đam mỹ edit

[Nhụ mộ] PN 2: Another story (Phần 8)

Phiên ngoại 2: Another story

Tác giả: Miêu đại phu

Edit: Dú

—————————————–

Phần 8:

Tối chủ nhật khi bác Katsuragi đến đưa thỏ con của bà về, Lý Gia Đồ cố gắng lôi nó ra khỏi cái ổ mới, song đến cả chủ nhân của nó cũng khó lòng lay chuyển được.

Về chuyện tự ý thay đổi chỗ ở của thú cưng, Lý Gia Đồ liên lục xin lỗi. Cũng may bác Katsuragi nhìn cái đã thích ổ nhỏ này, lại thêm việc thỏ con không chịu đi ra thì càng hợp ý hơn, sau mấy lời cảm ơn là sự ngợi khen liên tiếp, đến cả ổ nhỏ cũng mang đi nốt. Tiếp tục đọc “[Nhụ mộ] PN 2: Another story (Phần 8)”