Tác giả: Dú
Cre ảnh: 29_SAN_ | Pixiv member: 15805757
——————————————————————
“Đồ chết dẫm, đợi tớ!”
“Ha ha, tớ thách cái đồ tàn tật nhà cậu đuổi được theo tớ đấy!” Tiếp tục đọc “[Đoản văn] Ly biệt”
Tác giả: Dú
Cre ảnh: 29_SAN_ | Pixiv member: 15805757
——————————————————————
“Đồ chết dẫm, đợi tớ!”
“Ha ha, tớ thách cái đồ tàn tật nhà cậu đuổi được theo tớ đấy!” Tiếp tục đọc “[Đoản văn] Ly biệt”
Tác giả: Dú
Đoản cuối cùng của năm 2015 =3=
TING TING
“Cảm ơn quý khách đã đến tiệm cà phê Blue của chúng tôi. Hẹn gặp lại.” Tôi cúi gập người xuống một cách lễ độ, mỉm cười mở cửa tiễn vị khách cuối cùng của tiệm ra về.
Từng đợt gió ngoài kia rít gào một hồi lâu, dường như muốn thổi tan đi nhiệt độ ấm áp của tiệm cà phê nhỏ nơi góc đường. Thật lạnh. Hiện tại đây là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi.
Cũng đã đến giờ tan tầm, ông chủ gọi bọn tôi lại, đầu tiên là khen ngợi nỗ lực làm việc của chúng tôi giữa ngày cuối năm đông khách, sau đó còn bảo mai là tết dương rồi, có thể nghỉ một ngày, mốt hẵng đi làm.
Ông chủ còn bảo, năm mới vui vẻ, rốt cuộc cũng khiến tôi phấn chấn lên một chút.
Thì ra thời gian đã trôi nhanh như vậy, cũng sắp qua một năm rồi.
Lũ nhân viên bọn tôi chào ông chủ xong liền bước khỏi cửa ra về, cười cười nói nói, sau đó mỗi người một ngả. Tôi bước lên con đường yên ắng dưới màn tuyết rơi ngày càng dày đặc, kéo cổ áo lên cao một chút, tránh gió lùa vào.
Ngước lên, trong tầm mắt tôi xuất hiện một dáng người cao lớn đang dựa vào bức tường ở con đường đối diện, ánh mắt người đàn ông đó chú mục vào tôi, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười.
Người đó nhìn thấy tôi đã tan tầm, từng bước mạnh mẽ tiến lại gần, dùng chiếc khăn được ủ trong áo khoác mà vòng qua cổ tôi, ngón tay khẽ vờn quanh mái tóc ngắn của tôi, cúi người xuống đặt một nụ hôn lên mái tóc, từng câu nói như hòa trong hơi thở giữa trời đông giá buốt:
“Nào, em yêu, chúng ta về nhà”
Anh cầm lấy một bên tay đã đông cứng vì lạnh của tôi, dùng bàn tay phải của mình, cũng lạnh không kém, xem ra đã đứng được một lúc lâu, nhét vào túi áo ấm áp, bao bọc lại.
Dịu dàng của người đàn ông này khiến tôi không tự chủ được mà khẽ mỉm cười một chút. Dường như cái lạnh cuối năm không còn là vấn đề nữa, tôi dựa người vào anh, chóp mũi nhẹ tham lam hít lấy mùi hương của anh trên chiếc khăn tròng quanh cổ, khẽ gật đầu:
“Ừ, chúng ta về nhà.”
Thực sự tui không biết nên đặt cái tên đoản là gì nữa. Ngu nhất đặt tên thì ai sẽ đặt hộ tui TAT
Đoản ra đời trong cái lạnh căm căm nơi Nghệ An, lạnh chưa đến mức thun chiêm như tuần trước nhưng cũng đủ làm tim tuôi tê tái rồi TAT
Thực sự là viết đoản không hay lắm, cầu không chê TAT
—————————————–
Tác giả: Dú
“Mẹ kiếp! Anh thì biết cái thá gì?! Một tên vô tâm vô phế như anh thì biết cái thá gì chứ?!”
“Nhọc lòng ông đây quan tâm anh như vậy. Mỗi sáng đều dậy thật sớm chỉ vì có thể được gặp anh cùng chạy bộ xung quanh trường. Mỗi trưa đều chen chúc giữa chốn đông người nơi cái căng tin chật ních kia chỉ để có thể kiếm cớ ngồi cạnh anh. Mỗi chiều đều đến sân mặt dày tìm anh đòi anh chỉ bảo cách chơi cầu lông. Kết quả? Tay tôi đau nhức đến mức mấy ngày sau mỗi khi viết chữ vẫn còn bủn rủn!”
“Anh xem, tôi thích anh như vậy, anh thích lại tôi một chút thì chết sao?” Tiếp tục đọc “[Đoản văn] Lại vô đề OTL”
Tác giả: Dú
*Nói thật đoản này viết lâu rồi, giờ mình mới đăng lên, mong các bạn đừng để cái tựa nó lừa =))