Ngoại truyện 3-2
Tác giả: Miêu Đại Phu
Dịch: Dú
Tình trạng giao thông vào mỗi sáng thứ Hai lúc nào cũng tệ hại cả, cho dù hai người có xuất phát trước nửa tiếng cũng vẫn bị tắc đường. Theo kinh nghiệm đi lại thường ngày, Tô Đồng chẳng lo mình sẽ đi làm muộn kể cả khi gặp trường hợp như thế này, anh chỉ bận tâm về khung thời gian cần thiết để Lý Gia Đồ chạy tới công ty cho kịp thôi.
Đài giao thông trên xe đang liên tục đưa tin trực tiếp tình hình ách tắc giao thông ở mọi nơi trong thành phố. Lý Gia Đồ chăm chú lắng nghe, đánh lái vào lối đi khác ngay khi đường sá vừa thông thoáng một tí.
Dọc đường đi Giả Lân gọi điện đến hỏi cậu hiện tại đang ở đâu. Nghe cái giọng gắt gỏng của đồng nghiệp, Lý Gia Đồ cũng bực mình theo. Tuy nhiên cậu vẫn cố dằn cảm xúc tiêu cực ấy của mình vì sự có mặt của Tô Đồng trong xe. Cậu trả lời gọn lỏn rồi cúp máy.
Tô Đồng không nhận ra sự bất thường ấy, chỉ hỏi với vẻ tò mò.
“Không có gì. Hôm nay có khách hàng muốn qua xem phương án thiết kế, mới chốt thời gian hẹn xong.” Cậu nhìn thẳng phía trước, vượt đèn nhân lúc còn vài giây đèn xanh.
Tô Đồng gật đầu ra chiều đã hiểu. Anh chỉ giao lộ trước mắt, nói: “Em thả anh ở ga tàu phía trước đi, anh ngồi hai ga nữa là đến nơi. Chứ đằng trước tắc cứng, em chở anh xong mới vòng về công ty sẽ muộn đấy.”
“Không sao,” Lý Gia Đồ cười thản nhiên, “em canh chuẩn rồi.”
Mặc dù cậu không nói với giọng bắt buộc phải làm vậy nhưng đã nói đến nước này rồi nên Tô Đồng vẫn quyết định sẽ tôn trọng ý định của cậu. May sao chặng đường tiếp theo không tắc như anh nghĩ, chẳng mấy Lý Gia Đồ đã chở anh tới công ty.
“Anh đi nhé, nhớ lái xe cẩn thận.” Tô Đồng lật đật cởi dây an toàn.
“Tô Đồng ơi!” Trước lúc anh xuống xe, Lý Gia Đồ chẳng cầm nổi tiếng gọi.
Tô Đồng xoay người trong sự thắc mắc, cậu chẳng nói chẳng rằng ôm chầm eo anh. Rồi cậu hôn anh. Tô Đồng sửng sốt, tim bỗng đánh thịch. Rõ ràng lòng vẫn lo chuyện Lý Gia Đồ đi làm muộn nhưng cảm xúc anh vẫn bất giác xuôi theo. Thậm chí anh còn lưu luyến nụ hôn này tới nỗi đến cả khi Lý Gia Đồ đã buông anh ra, anh vẫn mải miết cụp mi ngắm vệt nước đọng trên làn môi cậu.
“Đi đường cẩn thận nhé.” Tô Đồng nghiêng người mút nhẹ môi dưới cậu, nói khẽ sau khi rời môi.
Lý Gia Đồ mỉm cười gật đầu.
Xuống xe xong, Tô Đồng tăng tốc vào toà văn phòng.
Lý Gia Đồ cứ ngồi yên trong xe mãi. Đến tận lúc bóng dáng anh đã khuất dạng trong toà nhà cậu vẫn chưa lái xe đi.
Hệt như lượng pin cuối cùng đã hết nhẵn, Lý Gia Đồ bỗng cảm nhận nỗi mệt mỏi khủng khiếp ập xuống đôi vai mình ngay trong buổi sáng này khi anh đi mất. Mà có lẽ đấy không phải mệt. Cậu buông tiếng thở dài lặng lẽ lúc thấy cuộc gọi đến của Giả Lân lần thứ hai.
Sự việc phát sinh trước giờ tan tầm thứ Sáu tuần trước hãy còn rõ như in, hai ngày qua cậu vẫn tưởng là cảnh mộng. Và vì nó là một cơn ác mộng nên cậu ước ao mình có thể bật dậy ngay. Thế nhưng cậu vẫn chưa thoát khỏi nó, bởi dầu gì đó nào phải là mơ.
Lý Gia Đồ lái xe trong vô định trên đường thành phố. Cậu từng đi ngang qua công ty vài bận, rồi lại chính vào những lần đó cậu đánh lái xa dần. Thậm chí cậu còn đổ xăng một lần giữa chừng. Cậu đứng ở trạm xăng phóng mắt nhìn ra toà thư viện nơi mình từng tham gia thiết kế, bao cảm xúc hậm hực dồn nơi đáy lòng, chẳng cách nào trút xả.
Giả Lân cứ gọi điện cho cậu mãi. Lý Gia Đồ hết chỗ đi, hết chịu nổi sự phiền hà này nên đành phải lái xe đến quán cà phê cạnh công ty. Giả Lân lẫn cộng sự trong công ty là đàn chị Tăng Nhã Nhữ đang đợi cậu ở đó.
“Cuối cùng chú cũng chịu mò mặt tới!” Giả Lân tìm ghế cho cậu, bảo: “Hôm nay Trí Kiệt nhắc đến chú nhiều lần lắm!”
Hai năm trước Lý Gia Đồ từ Nhật về nước vào đúng thời điểm công ty chiêu mộ hiền tài để mở rộng kinh doanh. Lư Trí Kiệt là đàn anh cùng thầy với cậu, vốn đã ngỏ lời mời về làm từ thuở cậu vẫn ở Nhật Bản. Người anh này không những sở hữu tài thiết kế và khả năng lãnh đạo xuất sắc mà còn cực kỳ tôn trọng các yêu cầu về điều kiện làm việc của Lý Gia Đồ, thành thử sau cùng cậu đã quyết theo công ty đầy sức trẻ này dù lúc đó vẫn có lựa chọn khác.
Trong số các cộng sự trong công ty, có ba người là bạn cùng trường với Lý Gia Đồ gồm hai anh chị hiện đang ngồi đối diện cậu lúc này và sếp tổng Lư Trí Kiệt. Cậu vui vẻ cống hiến cho tập thể toàn thanh niên trẻ trung ấy hai năm, sống hoà nhập với họ cả trong công việc lẫn cuộc sống thường ngày.
Vào những dịp rỗi rảnh đồng nghiệp rủ nhau đi chơi ngoài ngoại ô, ăn uống chè chén sau những buổi tan tầm đều là những chuyện diễn ra thường xuyên. Lý Gia Đồ từng nghĩ mình sẽ làm việc ở công ty này lâu dài cho đến thứ Sáu tuần trước, cậu phát hiện ý tưởng concept mình chưa công bố lại xuất hiện trong dự án thiết kế khách sạn mà công ty tham gia và làm to chuyện ngay tại chỗ với Lư Trí Kiệt – kẻ ký tên trên giấy.
Dĩ nhiên sau đó Lý Gia Đồ tuyên bố sẽ từ chức và nộp đơn xin từ chức cho Lư Trí Kiệt trước giờ tan làm ngay trong ngày.
Và rồi cậu trải qua hai ngày cuối tuần trong bứt rứt. Suy nghĩ đầu tiên nảy lên sau khi cơn phẫn nộ suýt thiêu rụi lý trí đã bay biến là phải kể ngọn ngành câu chuyện ra sao cho Tô Đồng. Cậu biết rằng bao lâu nay cậu luôn là niềm kiêu hãnh của anh. Sự tiến bộ ở cậu khi trước, hay sự trưởng thành cùng những thành tựu cậu đạt được sau này, tất cả đều làm anh nhoẻn cười mừng rỡ không chỉ một lần.
Tô Đồng chưa bao giờ tạo áp lực lên cậu, do đó mỗi lần dấn thêm một bước, vươn cao thêm một bậc, cậu sẽ luôn để mắt xem liệu anh có mừng vì điều ấy hay không.
Cậu hiểu bản thân phải phấn đấu không ngừng nghỉ hơn nữa và cần thêm một khoảng thời gian dư dả để có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho anh. Đồng thời, cậu cũng cố dằn nỗi sốt ruột trong thâm tâm để cố bước những bước đi thật vững.
Khốn thay tình cảnh cậu gặp phải hiện giờ lại được xem là sự việc tai bay vạ gió đầu tiên xảy ra trong suốt mấy năm vừa qua. Đã lâu rồi Lý Gia Đồ không diện kiến sự hoang đường trong nhân tính con người nên cũng trở nên luống cuống.
Quyết định từ chức xảy đến quá đột ngột, cậu thậm chí còn chẳng quan tâm mình có gặp trắc trở vì nó hay không nữa.
Hai anh chị tiền bối ngồi đối diện vừa tận tình khuyên nhủ cậu quay về công ty vừa tâm sự chuyện bao năm nay Lư Trí Kiệt đã vất vả như thế nào, nếu cậu có khả năng hỗ trợ thì hãy khoan dung hơn, người rộng lượng chẳng việc gì phải chấp nhặt với một tờ ý tưởng concept nhỏ nhặt thế.
Họ tâng cậu lên ngưỡng cao chưa từng có, làm cậu chẳng biết nên khóc hay cười nữa.
“Chú biết đó, Trí Kiệt đã không thiết kế ra nổi một tác phẩm nào nên hồn ba năm nay. Anh ấy mãi chẳng tìm ra được điểm đột phá, giờ đến đám thanh niên choai choai mới vào nghề cũng dám cà khịa anh ấy. Không những vậy, công ty chúng ta lại còn có nhiều thành viên tự xưng là thiên tài nữa nên anh ấy thật sự rất cần một tác phẩm lấy lại uy tín, không thì sẽ không thể làm họ phục mình.” Giả Lân thở dài, “Nếu đó chỉ là ý tưởng concept chú chẳng cần đến thì tặng lại cho anh ấy có sao đâu, dù gì chúng ta cũng thân nhau mà!”
Lý Gia Đồ cười khẩy: “Tặng lại cho anh ta? Thế anh ta có hỏi tôi trước khi nộp không? Đấy không phải lấy, mà là ăn cắp!”
Giả Lân nhíu mày, giở giọng bất mãn: “Chú ăn nói chối tai thế. Nó chỉ là ý tưởng concept, chú còn chưa cả vẽ xong trong khi người hoàn thiện nó là Trí Kiệt thì việc gì phải làm to chuyện lên như vậy?”
“Tôi làm to chuyện lúc nào? Tôi đã tố cáo anh ta vì vụ này chưa?” Lý Gia Đồ không thể hiểu nổi, “Chẳng qua tôi không thể phủi tay mặc kệ thôi, còn đám giở trò đổi trắng thay đen là các người cơ mà?!”
Giả Lân quát: “Lý Gia Đồ, chú đừng tưởng mình có tí tài bẩm sinh là thích vênh thế nào là vênh nhé. Chú còn trẻ, anh khuyên chú một câu với tư cách người từng trải nhé. Tài năng rồi sẽ có ngày cạn kiệt! Nghề này cần làm việc tập thể, còn chú tuy có tài nhưng chỉ là một ngọn cờ đơn độc, nếu không ai hỗ trợ chú chỉ có thể vẽ và dựng mô hình thôi! Không nhờ Trí Kiệt thì bản thiết kế của chú có dựng được nổi không?”
“Kìa Giả Lân, anh đừng nói thế.” Thấy Lý Gia Đồ sầm mặt, Tăng Nhã Nhữ cuống cuồng khuyên giải, “Gia Đồ à, em không suy xét lại thật sao? Trí Kiệt lấy bản của em mà không nói không rằng là lỗi của anh ấy, nhưng anh ấy đã nhận lỗi với em rồi còn gì? Huống chi chị nghe nói em cũng định vứt bản đó đi mà, đúng không? Giờ em thấy nó được tận dụng và thậm chí là được dựng cả mô hình thì lại quay đi trách Trí Kiệt thì không phải phép cho lắm nhỉ?”
“Trí Kiệt có nỗi khó xử của riêng mình, chúng ta hợp tác với nhau lâu nay thì nên thông cảm cho nhau mới phải, chưa kể mọi khi anh ấy cũng hay cho em nhiều không gian và cơ hội nữa.”
Nghe Tăng Nhã Nhữ nói xong, Giả Lân ngồi cạnh hừ rõ to.
Chị nói đúng, quả thật đó chỉ là một bản ý tưởng concept Lý Gia Đồ không cần đến, nhưng nó lại là về ngôi nhà cậu muốn thiết kế dành tặng Tô Đồng. Cậu luôn đau đáu nghĩ một mai mình rủng rỉnh tiền nong sẽ xây một căn nhà cho anh, một mái ấm thuộc về riêng hai người. Bản ý tưởng ấy chính là bước khởi đầu, và cậu chưa ưng ý nên vứt nó đi. Tuy nhiên nó là concept được tạo ra từ mục tiêu ấy nên Lý Gia Đồ cấn mãi ở điểm này. Cậu không tài nào chấp nhận việc mong muốn riêng tư ấy lại bị lôi ra dựng thành một khách sạn cho người người vào ở.
“Chị nói chuẩn đấy, có kẻ nhặt rác bị vứt, thấy có thể đem ra đổi lấy tiền liền nhảy ra nhận nó là của mình thì quá là ‘không phải phép’.” Lý Gia Đồ chẳng buồn nói chuyện với họ nữa, “Tôi không ăn thua chuyện ý tưởng concept nữa, nhưng tôi sẽ không về công ty. Anh chị nói tôi không biết trân trọng cơ hội hiện có thì cứ coi như là tôi không biết đi. Tôi về đây.”
Giả Lân tức xì khói, chỉ thẳng mặt cậu rồi nghiến răng: “Em nhìn nó kìa…”
Lý Gia Đồ liếc Tăng Nhã Nhữ – người đang bối rối ra mặt – với vẻ áy náy rồi đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Thế là mất luôn công việc biết bao nhiêu người ngưỡng mộ không thôi. Lý Gia Đồ nghĩ đến những chuyện mình gặp phải những năm qua, gồm cả sự nỗ lực, phấn đấu và niềm vinh dự gặt hái được mà cảm thấy cái nắng hè sao gay gắt quá, làm cậu hơi váng vất.
Đấy chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Lý Gia Đồ cố lý giải điều các anh chị khuyên nhủ và bản thân cậu cũng không xem nó là chuyện gì to tát. Thế nhưng cậu lại không tài nào nhún nhường trước chính sự việc vặt vãnh như vậy.
Song thay vì thơ thẩn lông bông suốt ngày thì chẳng thà nghĩ bước tiếp theo còn hơn. Chí ít cậu phải tìm một công việc tạm thời cho qua đợt này rồi hẵng nghĩ đến cái khác sau khi đã bình tâm lại. Nhưng cậu phải báo tin mình thất nghiệp cho Tô Đồng ra sao giờ? Và anh sẽ cư xử như thế nào sau khi hay chuyện, ngoài việc thấy tiếc, lo lắng, an ủi và động viên cậu đây?
Riêng về phương diện này, Lý Gia Đồ vẫn giậm chân tại chỗ hệt như mười mấy năm về trước. Cậu càng nóng ruột lại càng không muốn nghe lời an ủi của anh.
Đường sá trong giờ hành chính hầu như chẳng thấy bóng ai qua lại vội vã. Lý Gia Đồ đi thư viện để tra cứu một số tài liệu thiết kế.
Ban đầu cậu cứ nghĩ trong cơn bực dọc là đằng nào cũng mất việc và thiết kế gặp trở ngại rồi thì còn đọc mấy thứ này làm gì? Nhưng dần dà cậu lại bình tĩnh trong quá trình đọc sách. Nghĩ đến mái nhà tương lai mình tỉ tê cùng Tô Đồng, luồng động lực vô danh xuất hiện nơi đáy lòng cậu, bên cạnh niềm nuối tiếc và buồn bã.
Cậu vẫn muốn thiết kế ngôi nhà và đợi cái tương lai chưa chắc đã xảy đến ấy.
Lý Gia Đồ ngồi thư viện suốt cả buổi chiều. Trước thời điểm mặt trời lặn, cậu nhận tin nhắn từ Tô Đồng. Biết anh phải tăng ca, cậu bèn lên mạng tìm vài bài đăng tuyển dụng.
Nhìn mãi nhìn mãi cậu chẳng ưng ý cái nào, trái lại còn đọc được bài tuyển nghiên cứu viên chuyên ngành trùng tu công trình kiến trúc cổ của một sở nghiên cứu kiến trúc cổ thuộc sự quản lý của trường cũ. Cậu đọc kỹ các thông tin rồi trầm ngâm khi bắt gặp tên của các anh chị cùng giáo viên dạy với mình ngày xưa ở trang chủ sở nghiên cứu.
Trước khi rời thư viện, cậu chạy đi mua thứ Tô Đồng dặn sáng nay cùng với một chiếc hotdog ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh. Nghĩ là anh sắp tan làm, cậu đứng ở cửa cửa hàng chờ anh gọi thì chợt nghe tiếng mèo kêu yếu xìu. Cậu đưa mắt nhìn qua nguồn âm thanh thì trông thấy một chú mèo hoang đang kêu ở gần đấy thật.
Đó là một bé mèo mướp với tướng tá nhỏ thó nhưng cậu không đoán được tuổi tác. Lý Gia Đồ ngồi xổm xuống, đối mắt với nó dưới ánh đèn nhá nhem một lúc thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy nó chẳng hề sợ người lạ chút nào. Cậu bèn quay về cửa hàng mua một quả trứng luộc, đi ra thấy mèo vẫn ở đó liền lấy lòng đỏ ra quơ quơ với nó từ xa.
Bé mèo mướp tiến lại thật! Lý Gia Đồ trố mắt há mồm. Mèo ta ngửi lòng đỏ trứng làm mũi động đậy xíu xiu rồi ngoạm một miếng.
Cậu không nín nổi tiếng cười lúc chứng kiến cảnh trên, còn bé mèo mướp đang ăn ngon lành bỗng nhiên cong lưng lên, bỏ miếng lòng đỏ đang ăn dở rồi quay ngoắt chạy như chớp, mất tăm.
Lý Gia Đồ ngỡ ngàng nhìn phần lòng đỏ còn sót lại dưới đất mà hối hận vì mình đã bất cẩn cười thành tiếng. Cậu nhìn lòng đỏ trứng với sự hối hận rồi đành bọc lại bằng giấy ăn và vứt vào thùng rác cạnh bên.
Nay mình nhận được thông báo có chương mới Nhụ Mộ mới phát hiện đã gần 5 năm kể từ khi hoàn chính văn của Tô Tô và Đồ Đồ. Huhu nhớ ngày nào Đồ Đồ còn xoắn xít gây nhau to với người yêu xong đọc lại pn này vẫn thấy em nó như cái lần cãi nhau mạnh miệng bảo chuyện của em để em tự giải quyết. Lại lót dép hóng Dú làm tiếp câu chuyện hết sức đời thường của cặp đôi cách nhau 8 tuổi này. Cảm ơn Dú rất nhiều!!!
Ps: Dú ơi, mình muốn xin pn cặp Đàm Hiểu Phong với Phùng Tử Ngưng á. Nếu Dú gửi được thì gửi mình qua email: n_pham64918@icloud.com nhé. Mình cảm ơn Dú rất rất nhiều.
ThíchThích