Đam mỹ edit

[Hàng xóm] Chương 7

photo-1524045570440-e451d9d8183b

Hàng xóm (邻居)

Tác giả: Thanh Đoan (青端)

Editor: Dú

———————————————–

Chương 7

Ngủ ngon nhé, cậu Lâm. Chúc cậu đêm nay ngon giấc.” – By Trang Nam

16.

Không hiểu sao bệnh này của Trang tiên sinh trở nên khó chữa.

Hơn nữa Trang tiên sinh lương một năm trên trăm vạn trong nhà gi gỉ gì gi cái gì cũng có, chỉ duy không có thuốc, ngày nảo ngày nào cũng đáng thương ôm giọng mũi chạy qua nhà hàng xóm xin thuốc, tiện thể ăn ké uống ké, sau lưng thì lén dặn người giúp việc theo thời gian đến sớm rời sớm, không cần phải nấu cơm.

Sau đó là thoải mái xin nghỉ ốm, suốt ngày chỉ suy nghĩ về việc tiếp cận cánh cửa đối diện.

Lâm Ôn sống trong thế giới bé nhỏ của mình, không hiểu Trang tiên sinh ra vẻ đạo mạo đang làm gì, cậu đồng cảm và xót xa thay Trang tiên sinh, gắng trao thiện ý hết khả năng mình, cho phép người hàng xóm này bước vào vỏ ốc của mình hết lần này đến lần khác – Cũng phải quy công lao về chuyện Trang tiên sinh làm cậu thấy dễ chịu, khoảng cách hợp lý, ngôn từ khắc chế.

Khác với những người cậu đã từng gặp.

Cậu rất quý trọng người hàng xóm có thể chịu được tính tình quái gở của mình, có thể kiên nhẫn lắng nghe cậu phải lắp ba lắp bắp mãi mới nói xong một câu trọn vẹn này.

Vì vậy, lần này Trang tiên sinh đổ bệnh những năm ngày liền.

Cấp trên gọi điện thoại đến, vừa bực mình vừa buồn cười: “Trang Nam này, chẳng phải ông chỉ cảm thôi à, một tuần rồi đó! Có cơn cảm cúm nào dai dẳng thế không?”

Trang Nam vừa lanh lẹ ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt Lâm Ôn, chọc cậu cười xong, lúc bấy giờ Lâm Ôn đang chuẩn bị cơm tối trong bếp. Khi cuộc gọi đến, anh đương đứng dựa bên cửa bếp, ngắm nhìn bóng dáng của Lâm Ôn, hưởng thụ khung cảnh sinh hoạt gia đình ấm áp này.

Trốn ra ban công, nghe sếp cằn nhằn xong, Trang tiên sinh mới tỏ thái độ trước cái vụ mình “quẩy” tưng bừng quên trời quên đất này: “Mai là thứ bảy.”

Sếp: “Hả?”

Trang tiên sinh nho nhã lễ độ đáp: “Tuy ông là sếp, nhưng ông cũng không thể cướp ngày nghỉ theo pháp luật của tôi được đâu. Thứ hai tôi sẽ về đi làm.”

Sếp: “Rốt cuộc ông có phải là Trang Nam nữa không đó! Chẳng phải Trang Nam là một tên cuồng làm việc ư?” Sau trăm nỗi ưu tư không được hóa giải, anh ta bỗng ngộ ra, “Lẽ nào đang nói chuyện yêu đương?”

Trang Nam tựa vào ban công nho nhỏ, mắt lướt qua phòng khách, rơi xuống cửa bếp hắt ra ánh đèn ấm áp, lặng im rất lâu, đành “ừ” chẳng tỏ ý kiến.

Nói chuyện yêu đương ấy hả?

Chắc giờ mới chỉ đang kẹt ở hai chữ đầu thôi.

Cậu sóc vẫn chưa bằng lòng nói chuyện với anh đâu.

17.

Cuối cùng Trang tiên sinh vẫn không quên mình thuộc tộc đi làm. Sáng thứ hai, bước khởi đầu của kế hoạch trong ngày không còn là làm sao để Lâm Ôn mở cửa cho mình vào nữa, mà là trước khi ra cửa thì viết một tấm bưu thiếp, cúi người nhét vào khe cửa nhà A2401, rồi mới hớn ha hớn hở vẫy chìa khóa xe đi xuống nhà.

Nếu không có việc gì quan trọng thì Lâm Ôn sẽ không đến gần cánh cửa đó, nhưng bị Trang tiên sinh quấy rầy suốt một tuần nay nên đã bất giác tạo thói quen, sáng sớm thức dậy xong, mãi mà không thấy tiếng gõ cửa, cậu kìm lòng không đặng chủ động bước đến cạnh cửa.

Sau đó bèn thấy tấm bưu thiếp nọ.

Phía trên có một hàng chữ đẹp đẽ và cứng cáp.

“Chào buổi sáng, cậu Lâm.

Sếp giục người về đi làm, chúc cậu hôm nay vui vẻ.”

– By Trang Nam

Sau hai chữ “Cậu Lâm” còn vẽ một chú sóc con giống y như đúc, béo mập tròn trĩnh, chiếc đuôi xù bông, ngây thơ đáng yêu.

Con ngươi Lâm Ôn đượm ý cười, cầm tấm bưu thiếp một cách trân trọng, trong lòng không khỏi trách cứ ông sếp nọ.

Sức khỏe Trang tiên sinh không được tốt, bị ốm lâu như thế, còn chưa khỏi hẳn mà đã bị gọi đi… Cũng không biết với cái tình trạng đó của Trang tiên sinh thì có bị khách quở trách không nữa.

Trên con phố tài chính thành phố A, trong một tòa nhà lớn nào đó, ông chủ đang bưng tách cà phê tuần sát nhân viên bỗng thấy mũi ngưa ngứa, quay đầu hắt hơi một cái.

18.

Nghỉ cả một tuần, quả là chất đống không ít việc.

Song, Trang Nam vẫn xử hết đống công việc đó một cách trơn tru, ung dung ngó lơ cái nhìn u oán của thư ký trợ lý, tâm trạng khá là thích chí.

Thậm chí khi họp còn “lên đồng”, nở nụ cười nhẹ.

Trang tiên sinh hiếm khi mới cười tử tế đến vậy, không chỉ các đồng nghiệp kinh hãi mà sếp cũng ngạc nhiên quá đỗi. Họp hành xong, mọi người không vội bàn chuyện công việc ngay mà là bao vây xung quanh, ép hỏi cớ làm sao mà Trang tiên sinh cười như thế.

Trang Nam nhất thời lạnh mặt: “Nhàn rỗi lắm à? Không có việc gì làm?”

Ai nấy chẳng chết tâm đâu, nhưng dựa theo uy nghiêm thường ngày của Trang tiên sinh thì cũng chỉ đành hậm hực nháo nhào chạy đi như chim vỡ tổ.

Giờ đây Trang tiên sinh mới len lén hồi tưởng lại nụ cười của Lâm Ôn rồi tiếp tục làm việc.

Khi xử xong hết đống việc chồng chất thì đã là mười giờ tối.

Hôm nay sếp cũng đích thân tăng ca, xuống tầng vào văn phòng Trang Nam, tiện tay cầm tách cà phê, uể oải xoa thái dương: “Ầy, hai ta tiện đường thế kia, xe tôi đưa đi bảo dưỡng rồi, biết hôm nay ông đi làm nên chẳng lái xe.”

Trang Nam gõ xong chữ cuối, gửi email đi, đóng laptop lại cái “cạch”.

Sau đó vẫn giữ nụ cười lễ độ: “Ngại ghê, không tiện đường rồi.”

Sếp ngớ người: “Ủa giờ ông ở đâu? Tuần trước tôi mang quà thăm ốm đến cửa, mới biết dạo này ông không quay về đó.”

Trang tiên sinh từ tốn thu dọn đồ đạc, cầm chìa khóa xe lên: “Gần ngoại ô… Sau này cũng sống ở đấy.”

“Đã trễ thế này rồi, ông còn phải lái xe đến tận chỗ xa thế cơ á?”

“Ừ.”

“Chậc chậc, có phải ông đã gặp phải yêu tinh quỷ quái gì chốn rừng núi hoang vắng không đó, cẩn thận kẻo bị hút tinh khí à nha.”

Trang tiên sinh cho anh ta ăn bơ, bước chân vẫn không dừng lại: “Đi đây.”

Đến ga ra rồi, đặt tay lên vô lăng, anh mới không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.

Yêu tinh? Lâm Ôn thì là yêu tinh gì? Sóc tinh ấy hả?

Lúc về được đến nhà thì đã đêm hôm khuya khoắt, da mặt Trang tiên sinh có dày đến đâu cũng ngại quấy rầy người ta muộn như vậy, chỉ đành viết thêm một tấm bưu thiếp, nhét qua khe cửa nhà hàng xóm, thấy thỏa mãn rồi mới chịu về ngủ.

“Ngủ ngon nhé, cậu Lâm.

Chúc cậu đêm nay ngon giấc.”

– By Trang Nam

>> Chương 8


Dú: Okei thời đại bây giờ viết postcard thả thính mới là cách câu trai nhanh nhất hen 🙂

1 bình luận về “[Hàng xóm] Chương 7

( • ̀ω•́ )✧ | (///ω///) | |( ̄3 ̄)| |( ̄へ ̄)| ヽ(≧Д≦)ノ | ━Σ(゚Д゚|||)━ | ヽ(゚Д゚)ノ | ⊙0⊙ | (T▽T) | o(╥﹏╥)o | (#`皿´) | (ー`´ー) | (≖‿≖)✧ | (*≧▽≦) | 눈_눈 | ⊙﹏⊙∥ | (°Д°) | ⁄(⁄⁄•⁄ω⁄•⁄⁄)⁄ | o(*////▽////*)q | ( ̄^ ̄) | (`へ´*)ノ | ( ̄□ ̄;) |  ̄﹃ ̄ | 罒ω罒 | ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ | ᕙ(⇀‸↼‵‵)ᕗ | _(•̀ω•́ 」∠)_ | (╯°Д°)╯︵┻━┻ | (╯‵皿′)╯︵┻━┻ | (o`・ω・)ノ(ノД`) | _(:3」∠❀)_ | (:3_ヽ)_ | ✄╰ひ╯ | (;¬_¬) | (ノ__)ノ | (*´∀`*) | ヽ(#`Д´)ノ┌┛〃 | ๑乛◡乛๑ | (๑• . •๑)

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s