Chương 92
Tác giả: Miêu đại phu
Edit: Dú
—————————————–
Là mẹ gọi. Lý Gia Đồ cầm điện thoại lên, thầm nghĩ lúc chiều trước khi cúp máy, mẹ còn bảo mẹ không có chuyện gì, sao bây giờ lại gọi tới? Cậu khó hiểu nhận gọi, “A lô?”
“A lô?” Mẹ mỉm cười, “Giờ con tan học chưa?”
Lý Gia Đồ nói dối, “À, dạ. Sao vậy mẹ?”
Mẹ cậu bật cười, rồi thở dài, “Ba con ấy, không biết mẹ nên làm gì với ông ấy đây. Giờ ông ấy đang ngủ trên đất, gọi thế nào cũng không chịu dậy.”
Lý Gia Đồ vừa nghe đã sững người, “Ba sao vậy ạ?”
“Không phải chiều nay ông ấy ăn tối bên ngoài đó thôi? Uống say khướt, là đồng nghiệp ở đơn vị đỡ về đấy. Bây giờ mọi người đều đi hết rồi, ba con thì ngủ trên đất, mẹ không khiêng nổi ông ấy, thật sự không biết phải làm sao cả.” Mẹ cậu than thở, “Sao lại uống thành cái dạng này cơ chứ? Đã năm mươi mấy tuổi rồi, còn tưởng mình vẫn trẻ trung lắm chắc!”
Trong trí nhớ của Lý Gia Đồ, từ khi mua xe riêng, ba rất hiếm khi uống rượu bên ngoài. Dù trong nhà có khách đi chăng nữa thì ba cũng hiếm lúc say tới nỗi bất tỉnh nhân sự. Cậu không nhớ rõ lần cuối ba uống say không biết trời trăng gì là khi nào, nghe mẹ nói vậy, trán cậu vô thức toát mồ hôi.
“Đồng nghiệp đưa ba về đâu ạ?” Lý Gia Đồ không ở nhà, không biết phải giúp bà như thế nào, “Hay gọi chú hàng xóm đang giúp ạ?”
Mẹ cậu vội nói, “Không được đâu! Ba con sẽ thấy mất mặt lắm, đợi đến khi ông ấy tỉnh dậy biết được chắc chắn sẽ mắng mẹ xen vào chuyện của người khác cho mà xem.”
Lý Gia Đồ đành chịu, “Vậy giờ làm sao ạ? Con về nhé?”
“Càng không được! Con vẫn đang đi học, lỡ như bị ba con phát hiện, có khi còn mắng cả mẹ ấy chứ.” Mẹ cậu kiên quyết phản đối, rồi lại thổn thức, “Ôi, ông ấy ngủ trên mặt đất thì cứ ngủ thôi, mẹ chỉ sợ ông ấy lạnh. Sàn nhà rét đến vậy, nằm lâu quá sẽ bị cảm lạnh mất.”
Lý Gia Đồ nhíu mày, đề xuất ý kiến, “Mẹ trải chăn ra đất rồi đẩy ba lên là được. Chắc là vẫn đẩy được chứ ạ?”
“Trải chăn ra đất?” Mẹ cậu ngạc nhiên, “Nhưng thế bẩn lắm!”
Cậu sửng sốt, cười khổ, “Thì không còn cách nào mà, cũng không thể để ba nằm trên đất rồi cảm lạnh chứ?” Đương nói chuyện, Tô Đồng đã trở về. Trước khi anh kịp mở lời, cậu đã ra động tác ý chỉ đừng lên tiếng, anh ngạc nhiên nhìn cậu. Lý Gia Đồ dùng khẩu hình nói một câu, “Mẹ em.”
Tô Đồng gật đầu đã hiểu, im lặng đổi giày, đến phòng khách ngồi xuống chiếc sô pha đơn.
“Chăn giường con chắc rất lâu rồi không dùng chứ ạ? Mẹ mang ra để ba ngủ lên đi.” Lý Gia Đồ nhớ trước đây có một lần, ba uống rượu, mẹ cậu xách cái xô nhựa lên giường, ông cầm rồi nôn vào cái xô ấy, lòng cậu nặng trĩu, “Bẩn thì giặt là được.”
Mẹ cậu vẫn đang do dự, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng mở lời, “Để mẹ xem rồi nghĩ cách nhé. Con cứ đi học đi. Mẹ cúp máy đây.”
Lý Gia Đồ vẫn luôn nhíu mày, “Vâng.”
“Sao thế?” Tô Đồng nhìn nét mặt sốt ruột của cậu, thắc mắc hỏi.
Lý Gia Đồ dụi đôi mắt khô khốc, thở khẽ một hơi, “Ba em uống rượu, được đưa về nhà, đang nằm bất tỉnh nhân sự trên đất.”
Tô Đồng giật mình, “Có phải gọi bệnh viện không?”
“Không cần đâu, có mẹ em ở nhà chăm rồi. Bà biết làm thế nào mà.” Lý Gia Đồ nói xong, ngửa đầu về sau, nghe thấy gáy mình “crắc” một tiếng.
Tô Đồng lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu, đợi đến khi Lý Gia Đồ nghiêng đầu nhìn anh, anh mới mỉm cười hỏi, “Hai ta đi dạo một lát ở hồ Nam nhé?”
Lý Gia Đồ ngưng mắt nhìn anh, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Vốn muốn cưỡi xe đạp đi nhưng hai người trên một chiếc xe thì không tiện lắm.
“Đợi em lên đại học rồi sẽ mua một chiếc xe đạp cho em.” Tô Đồng nói xong, ném chiếc chìa khóa trong xe ra không trung.
Lý Gia Đồ vội vươn hai tay ra, chùm chìa khóa rơi xuống lòng bàn tay đang úp thành hình cái cốc của cậu, “Hãng nào vậy? Giống chiếc của anh á?”
“Tâm tư này của em lớn quá nhỉ? Cái xe kia của anh bao nhiêu tiền em biết không?” Tô Đồng trợn mắt, ngạc nhiên hỏi.
Lý Gia Đồ bật cười, “Em biết mà.”
Tô Đồng nhíu mày nhìn chằm chằm vào cậu một chốc rồi chọt trán cậu, “Học xấu kìa.”
“Thế này đi…” Lý Gia Đồ đi vài bước về phía trước, xoay người lại đối mặt với anh, vừa đi sang một bên vừa nói, “Nếu em thi tốt, anh phải mua một cái tốt cho em. Nếu thi không tốt thì mua một chiếc không tốt.”
Tô Đồng nhìn gương mặt cậu dưới bóng cây nửa sáng nửa tối, không khỏi mỉm cười, “Được, nếu em không đậu ngoài tỉnh thì không mua xe nữa. Dù gì ngồi xe buýt cũng về nhà được mà.”
Lý Gia Đồ nhíu mày nghĩ, ung dung nói, “Sẽ không đâu.”
“Tự tin vậy à?” Tô Đồng bất chợt nghiêng người nắm lấy tay cậu.
Cậu nhìn lại mới nhận ra suýt nữa đã bước trật một bậc.
Cậu đẩy tay Tô Đồng ra, đi bên cạnh anh, nghĩ một lát rồi nói, “Không phải tự tin. Mà là em đã muốn rời khỏi nhà, học ở ngoài từ lâu rồi. Thật ra lúc mới thi lên cấp ba xong, ba mẹ đều mong em học ở trường huyện —— Tỉ lệ đỗ đại học ở trường huyện cũng rất cao. Đa số những bạn có thành tích tốt ở trường em đều đến đó học.”
Tô Đồng gật đầu, đợi cậu nói tiếp.
“Nhưng em và bạn khác cùng ghi tên vào trường bây giờ…” Lý Gia Đồ nhớ lại chuyện lúc ấy, sau khi ba mẹ biết cậu đã ghi tên mà không được hai người đồng ý, đã không còn gì để nói với cậu, còn tức giận với cậu. Nhưng Lý Gia Đồ lúc bấy giờ chỉ muốn rời khỏi nhà, chẳng cần đếm xỉa xem hai người nghĩ thế nào. “Nếu học ở trường cấp ba huyện thì sẽ hơi nhàn hơn. Có ưu thế, có lòng tin, thầy cô sẽ đặc biệt quan tâm, sẽ không gặp những chuyện xô bồ, lên voi xuống chó như vậy.”
Anh cũng ngẫm nghĩ, “Người ta hay nói ‘Thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng’, cũng không phải không có đạo lý.” Tô Đồng dừng một chút, chọc ghẹo cậu, “Nhưng bây giờ em cũng không phải không được giáo viên ‘quan tâm đặc biệt’ mà.”
Lý Gia Đồ hé mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Tô Đồng vội sửa lời, “Xem như anh chưa nói gì.”
Nếu có lúc nào Lý Gia Đồ thấy cực kỳ may mắn vì đã ra quyết định như thế vào thời điểm ấy, vậy hẳn là lúc cậu nhìn thấy Tô Đồng mỉm cười với cậu.
“Tô Đồng, anh tin vào vận mệnh không?” Lý Gia Đồ không thể không hỏi một câu.
Tô Đồng lắc đầu, “Nhưng đây là câu cửa miệng một người gặp khó khăn phải tự vượt qua. Nghĩ rằng ‘Vận mệnh là như vậy’, cũng chẳng sai chỗ nào.” Anh thấy làm lạ, “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này.”
Lý Gia Đồ cười nói, “Nhưng em lại nghe nói là, ‘Vận mệnh là sự khiêm tốn của một người thành công’?”
Tô Đồng không thể không gật đầu, nhưng thắc mắc hãy còn, anh vẫn chưa hiểu vì sao Tô Đồng lại nhắc đến “Vận mệnh”.
“Không gì cả.” Lý Gia Đồ cười nhạt, giải thích cho anh, “Chỉ là em đang nghĩ, có lẽ những chuyện em đã trải qua trước đây đều là vì để ở bên anh. Chẳng qua lúc đó em không biết mà thôi.”
Tô Đồng chợt mở to mắt, cực kỳ giật mình.
Lý Gia Đồ nghĩ một lát lại nói tiếp, “Thế nên thật ra không phải vận mệnh gì đó đưa anh tới trước mặt em, mà là ngay từ đầu, em đã đi hướng về phía anh.”
Lúc thốt lên những lời này, hai người nghe thấy tiếng nước chảy dưới cầu hồ Nam.
Thác nước nhân tạo chảy rào rào được đèn nê-ông chiếu sáng, màn nước lóe ra sắc thái huyền ảo và đắm say. Tô Đồng nhìn Lý Gia Đồ đưa lưng về phía ánh sáng ấy, mãi lâu sau cũng không trả lời. Một chốc sau, anh mỉm cười, “Cho nên giờ chúng mình đang đứng trên cùng một con đường.”
Lý Gia Đồ chớp mắt, mỉm cười gật đầu đầy chắc chắn.
Dù đã qua tiết lập thu từ lâu nhưng dư vị của mùa hè vẫn chưa tản mất. Bên hồ nơi đâu cũng có thể thấy người thừa dịp ban đêm để tập thể dục, cũng chẳng thiếu những cụ già đang tản bộ dọc bờ hồ. Màn nước này là biểu tượng của thành phố, mỗi ngày đều có vài người yêu thích chụp ảnh đến chỗ này lấy cảnh.
Hai người đứng bên cạnh lan can, nhìn nhiếp ảnh gia đang dựng máy lấy cảnh, chẳng được bao lâu lại bắt đầu tìm đến những du khách chơi trên thuyền hồ.
Tô Đồng mặc chiếc áo sơ mi ca-rô màu nhạt như hồi anh đến lớp cậu dạy lần đầu tiên. Tiếng nước chảy bên cầu khiến Lý Gia Đồ nhớ đến buổi chiều mưa to ấy. Hôm đó, đúng là có thể nói là phong vân biến sắc. Nhưng sau khi mưa dần ngớt, Tô Đồng đã xuất hiện trước mắt cậu.
“Mặt mê giai kìa?” Sau khi bị Lý Gia Đồ nhìn rất lâu, Tô Đồng cũng liếc sang cậu.
Lý Gia Đồ bật cười, “Anh còn nhớ câu đầu tiên anh nói với em là gì không?”
“Là gì?” Tô Đồng hỏi lại.
Lý Gia Đồ hồi tưởng một lát, “Là ‘Chào em’.” Nói xong, cậu thấy buồn cười quá đỗi, “Lễ độ quá đi.”
“Không phải ‘Chào em’, mà là ‘Tôi xin lỗi’. Bởi vì lúc ấy suýt nữa anh đã đâm vào em rồi.” Tô Đồng sửa lại, “Nhưng đúng là lễ độ thật. Khi ấy em còn chào anh nữa, là ‘Chào thầy ạ’. Em là người đầu tiên gọi anh là ‘Thầy’.”
Lý Gia Đồ há miệng ngạc nhiên.
“Điện thoại em reo kìa.” Tô Đồng xoay người dựa vào lan can, hếch cằm lên với cậu.
Lý Gia Đồ sửng sốt, vội lấy điện thoại trong túi ra, vừa thấy là mẹ gọi thì nhận máy, “A lô? Mẹ ạ.” Cậu dừng một lát rồi hỏi tiếp, “Ba thế nào rồi?”
“Đang muốn kể với con đây. Ban nãy mẹ ôm chăn của con ra ngoài thì thấy ông ấy đang bò lên giường rồi.” Mẹ cậu nói tiếp, vừa bực mình vừa buồn cười, “Sau khi nôn xong thì giờ đỡ hơn nhiều rồi, đã uống thuốc.”
Nghe vậy, rốt cuộc Lý Gia Đồ cũng yên lòng, thở phào một cái, “Vậy là tốt rồi ạ.”
“Có cơ hội thì con khuyên ông ấy đừng uống say như vậy nữa nhé. Ôi, mẹ thật sự không chịu nổi ông ấy nữa rồi…” Mẹ cậu kể lể với vẻ bất đắc dĩ.
Lý Gia Đồ liếc sang Tô Đồng đang chẳng hiểu gì, cười nói, “Vâng.”
Lát sau, bà nói tiếp, “Nhưng con đừng kể với ông ấy chuyện lần này nhé, nếu không ông ấy trách mẹ đó. Con cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi nha!”
Lời này hình như Lý Gia Đồ cũng từng nghe từ miệng ba rồi. Cậu im lặng một lát, “Vâng, con biết rồi ạ.”
“Thật sự là không biết động chạm cái gì mà đột nhiên uống ra nông nỗi như vậy…” Mẹ cậu tiếp tục cằn nhằn, rồi lại nhanh chóng phanh lại, “Được rồi, con cứ nghỉ ngơi đi. Mẹ cúp máy nhé.”
Lý Gia Đồ bất ngờ không kịp phản ứng, nhất thời không còn gì muốn nói nên đành đáp, “Dạ.”
Đến khi cúp máy rồi, Tô Đồng mới thắc mắc nhìn cậu.
Lý Gia Đồ đoán được vì sao ba lại phóng túng bản thân, uống thành dáng vẻ ấy. Đối mặt với sự khó hiểu của Tô Đồng, cậu lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nói.
Tô Đồng cũng không truy hỏi nữa.
Xa xa là những tòa nhà cao tầng với đèn đóm sáng rỡ đang lay động, trên cầu cũng xe cộ tấp nập. Hàng cây xanh um tươi tốt bao quanh đường ven hồ, ánh sáng càng rực rỡ càng trông xa xôi hơn.
Bầu trời không một ánh sao, trên vùng trời của thành phố đều là thứ ánh sáng nhân tạo màu đỏ sậm, ngay cả màu mây cũng không thấy rõ.
Lý Gia Đồ hít thở không khí hơi ẩm bên hồ, lòng dần bình tĩnh trở lại.
Tô Đồng không nói gì, cũng ngẩn ngơ nhìn mặt hồ, làn hơi nước mỏng manh bao phủ màn nước tựa như những sợi bông trong suốt, im hơi lặng tiếng.
“Tô Đồng.” Lý Gia Đồ nhìn làn hơi nước ấy, không hiểu sao lại nghĩ tới Tô Đồng ở bên mình.
Anh lên tiếng, “Ừ?”
Lý Gia Đồ thầm toát ra một ý nghĩ trong lòng. Cậu cười rất nhạt, quay đầu nhìn anh, thốt ra suy nghĩ ấy từ trái tim, “Em cảm thấy, so với tưởng tượng của em, anh càng dịu dàng gấp vạn lần.”
Có lẽ Tô Đồng không hiểu tại sao cậu lại nghĩ như vậy. Anh ngạc nhiên nhìn cậu, thật lâu sau, từ vẻ ngạc nhiên đổi thành một nụ cười dịu dàng. Giống như làn hơi nước kia.
———————– CHÍNH VĂN HOÀN ————————
Đôi lời của editor:
Vốn định để đến thứ 6 thì lịch hẹn post mới end chính văn, nhưng mình đột nhiên muốn đẩy nó nhanh hơn một xíu.
Vậy là sau gần 2 năm =))) thì “Nhụ mộ” cũng đã edit xong chính văn. Đặc biệt cảm ơn những bạn đã luôn theo dõi truyện từ những ngày đầu đào hố đến khi lấp hố được chừng này, mình cực kỳ cảm kích. Phiên ngoại sẽ được làm song song với “Ai muốn kết hôn giả với anh”, nhưng hiện tại mình đang phân vân không biết có nên làm PN 3 về cp Đàm Hiểu Phong x Phùng Tử Ngưng không.
Anw, mình hi vọng sau khi đọc được đến chương này (không biết có ai đủ kiên nhẫn đi theo hết truyện hay không), các bạn sẽ tìm được một phần của bản thân trong cuộc đời của Lý Gia Đồ, trong quãng thời gian cấp ba rất đỗi quen thuộc và đáng nhớ.
Cảm ơn mọi readers của mình thật nhiều!
Iu Dú quá cuối cùng cũng hoàn rồi nà
Dú có đu tiếp pn k??? (=^.^=)
ThíchĐã thích bởi 1 người
Có chứ chỉ trừ pn của cp phụ thì t đang suy nghĩ xem có làm không hihiiiii
ThíchThích
Qua thi chắc tui phải xử bộ này ngay và luôn á, chờ gần 1 năm rồi, (=^.^=)
ThíchĐã thích bởi 2 người
Ngại quá huhu đôi lúc thương readers của team vì team có một boss chúa lầy như mình :(( anw cô thi cái gì thế, chúc thi tốt nhé ❤
ThíchThích
Cám mơn ạ, thấy truyện hoàn là động lực cho tui dữ lắm (=^.^=)
ThíchĐã thích bởi 1 người
❤️
ThíchThích
truyện bình dị mà hay quá. lâu lắm rồi mới đọc được 1 bộ thoải mái ntn :3 cày từ sáng tới tối là xong. Những con người trong truyện cảm giác thật chân thực, 1 bà mẹ hay cằn nhằn, 1 ông ba im lặng. Dù bây giờ, họ hạnh phúc, yêu thương nhau, nhưng cũng có thời gian đến bờ vực đỗ vỡ. Thực ra Gia Gia oán trách gia đình xâm phạm quyền riêng tư, và coi cậu là con nít. Nhưng chính Gia Gia cũng giữ im lặng về chuyện của ba và chuyện của mẹ. Cũng im lặng câu chuyện của cậu bạn học xinh zai và cậu chàng đa nhân cách. Dù nó không giống nhau lắm nhưng mình thấy đôi khi chúng ta ghét bỏ những tính cách của người khác, trong khi bản thân mình cũng có thứ ấy. Vì khó mà nhìn từ con mắt của người thứ 3 trong mọi sự việc được. ôi lại lảm nhảm rồi.
Túm cái quần là cảm ơn chủ nhà nhiều ❤
ThíchĐã thích bởi 2 người
Nếu nói về độ hay của truyện so với những truyện t đọc thì có thể nó sẽ không hấp dẫn bằng, nhưng cái chất đời thực gói trong đó khiến các nhân vật như gần gũi với người đọc hơn cả, bằng chứng là càng edit t càng nhận ra những khung cảnh, suy nghĩ, tâm tư y như t hồi cấp ba.
Và không thể phủ nhận là cmt của bạn làm t đọc thấy mãn nhãn quá. Cảm ơn bạn đã thích truyện nhé :*
ThíchThích
Mình mới đọc xong chương cuối, thật gần gũi và thân thuộc!
Lâu lắm mình mới xem lại tình yêu thầy trò, thật muốn truyện dài thêm để xem cuộc sống của 2 người, may mà có thêm pngoai, mình tiếp tục chờ đây!
Hy vọng, bạn có thể làm luôn pngoai Đàm Hiểu Phong x Phùng Tử Ngưng, mình tò mò chuyện tình của 2 bạn này!
Cảm ơn bạn nhiều!
ThíchĐã thích bởi 1 người
Cảm ơn bạn đã thích truyện nhé ❤ Phiên ngoại t vẫn sẽ tiếp tục làm, chỉ là hơi lầy, còn cp phụ t vẫn đang phân vân lắm =))))
ThíchThích
Hihi, chúc mừng bạn đã hoàn chính văn. Một câu chuyện nhẹ nhàng, gần gũi, dễ thương. Mỗi nhân vật đều không hoàn hảo, có điểm tốt cũng có điểm xấu, cũng có làm sai nên càng khiến truyện chân thật. Mình thích cách hành văn của tác giả và cả bạn chuyển ngữ.
Tuy nhiên mình thấy cái kết ở đây vẫn còn hơi thiếu một xíu, giống như chưa giải quyết dứt điểm các vấn đề, trường học sẽ như thế nào, tương lai, các bạn học của Lý Gia Đồng… hi vọng các phiên ngoại sẽ làm câu chuyện được trọn vẹn hơn.
Phiên ngoại về CP phụ chắc không liên quan đến mạch truyện nhưng vẫn hi vọng bạn có thể edit. Mình thử tìm truyện này thì không có QT, nếu bạn không edit PN cuối thì có thể cho mình xin raw hoặc QT của phần đó được không? email của mình là: thianhthu.nguyen@unifr.ch. Cảm ơn bạn nhiều.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Mình sẽ cân nhắc khi làm các phiên ngoại sắp tới á, về việc gửi raw phần CP phụ thì mai mình sẽ gửi nha
ThíchThích
Chị nhận được mail chưa ạ, em gửi rồi đấy ạ
ThíchThích
Chúc mừng bạn đã hoàn chính văn *tung bông* _(:3」∠❀)_ ưm, không biết mình có thể xin bản raw của cp phụ được hem? Email của mình là banhbeu2707@gmail.com
Cảm ơn bạn rất nhiều ❤🙆🏻
ThíchĐã thích bởi 1 người
Mình gửi bản QT cho bạn rồi nhé
ThíchThích
mình nhận được rồi. cảm ơn bạn
ThíchĐã thích bởi 1 người
Đọc một lèo hết 92 chương chính văn. Không thể nói là một đam mỹ xuất sắc nhưng mình thích nó. Có lẽ đúng như lời bạn editor nói thấy một phần tuổi trẻ của mình ở Lý Gia Đồ. Bề ngoài ngoan ngoãn, trầm tĩnh, bên trong ngấm ngầm nổi loạn, kháng cự. Và cả nhưng rung động yêu đương tuổi trẻ nữa.
Cảm ơn tác giả cũng cảm ơn editor.
P/s: nếu được ko biết mình có thể xin bản raw của phiên ngoại ko. Mình đã lật tung baidu nhưng chỉ thấy chính văn. Email của mình: Dongchau1212@gmail.com
ThíchĐã thích bởi 1 người
Mình đã gửi email cho bạn rồi nha ❤
ThíchThích
mình đã nhận được rồi, cảm ơn bạn nha ^^
ThíchĐã thích bởi 1 người
Cám ơn bạn đã edit nhé. Nếu có thể thì bạn gửi cho mình bản raw của cp phụ được không? Gmail mình vutrandanlinh.2467@gmail.com nhé ❤
ThíchĐã thích bởi 1 người
Mình đã gửi rồi nha
ThíchThích
Dù là bộ truyện này ko đặc sắc lắm nhưng lại làm mình đọc ko ngừng được. Tình cảm của 2 nvc thật đúng chân thực và gần gũi. Và mình thấy đúng như lời bạn nói bộ truyện này như làm ta nhớ lại những năm tháng bồng bột khi ấy, đằng sau vẻ ngoài ngoan ngoãn là những suy nghĩ muốn chứng tỏ bản thân mình, muốn nhanh chóng trưởng thành thoát khỏi vòng tay ba mẹ.
Cảm ơn editor rất rất nhiều vì đã đem đến 1 bộ truyện hay như vậy❤
Cuối cùng, không biết bạn có thể cho mình xin bản raw phiên ngoại cp phụ ko?
Email của mình là takitoritoriki99@gmail.com
Cảm ơn bạn rất nhiều!!!!
ThíchĐã thích bởi 1 người
Mình đã gửi rồi ạ
ThíchThích
Giờ mới biết tới blog này thì hơi muộn, đọc xong 92 chương rồi mới để lại comment thì cũng hơi thiếu xót nhưng cảm ơn Dú đã có tâm edit nhé ❤
ThíchĐã thích bởi 1 người
Cảm ơn bạn nha, không bao giờ là muộn cả đâu nè 🥺
ThíchThích
Cuối cùng thì cũng đọc luôn cả Nhụ Mộ =)) Phải nói sao nhỉ, so với TX có các khúc mắc gia đình đối với mình khá là disturbing thì NM lại giống một câu chuyện bình dị nên khá là dễ thấu cảm. Mình đoán là khá nhiều người cũng đồng cảm với Gia Đồ về sự thay đổi cách nhìn nhận gia đình mình từ bé đến lớn, nói thật là ngày bé nhiều lúc mình cũng cảm thấy ngột ngạt và muốn cắt đứt mọi thứ lắm, nhưng cứ lớn lên và nhận ra nhiều điều ắt suy nghĩ sẽ thay đổi mà thôi. Với cả về tuyến tình cảm, mình cũng không quá thích phải quá đao to búa lớn, biến cố phải kinh khủng quá làm gì. Nên thật sự là mình ưng từ cốt truyện đến cách xây dựng nhân vật lắm. Đọc mà cứ như là câu truyện của mấy cậu bạn quanh mình thôi.
Một lần nữa cảm ơn bạn đã edit một bộ truyện rất hay nhé 💖
ThíchĐã thích bởi 1 người
Mình cảm ơn nhaa bạn đọc nhanh quá 🤭
ThíchThích